Cũng vì chứng tai biến mà mẹ mất khả năng đi lại, mọi chuyện đều trông cậy vào người giúp việc
ĐẶNG TRUNG THÀNH. Mẹ cười và bảo tôi: - Chào con yêu! Không sao, con trai ạ! Mẹ rất vui khi năm nào con cũng nhớ ngày Vu Lan, nhớ đến mẹ.
Và cũng chính tay tôi cài lên áo mình một đóa hồng đỏ để kiêu hãnh rằng, mẹ đã sinh ra mình. Xe vừa xịch đỗ ngay cổng, tôi vội lao ngay vào nhà. Công việc quan yếu hơn, dù một cuộc gọi điện thoại hỏi thăm cũng làm mẹ vui rồi! - Nhưng đây là một ngày trọng đại đối với mẹ… - Không! Đối với mẹ, Vu Lan cũng chỉ là một ngày thông thường như bao ngày khác. Và tôi - một đứa con luôn thương tình mẹ, sẽ suy tôn mẹ mọi ngày bằng một thứ tình cảm linh nhất dù bất cứ nơi đâu, chứ không phải bằng những món quà xa xỉ.
Đừng tốn kém tiền bạc vì những món quà đắt giá, dù chỉ là một đóa hồng cũng làm mẹ vui rồi! - Con hiểu ạ! Mỗi ngày con sẽ cài một đóa hồng nhung trên ngực áo mình, để nó nhấc con rằng: "Con thật may mắn khi còn có mẹ để tri ân, báo hiếu”. Cũng vì lý do này mà căn nhà ở chốn tỉnh thành dù chật hẹp, nhưng tôi vẫn dành một khoảng đất để trồng hoả hồng cho mẹ ngắm những lúc rảnh rang.
- Con chào mẹ! Xin lỗi vì con về muộn, không kịp ngày Vu Lan báo hiếu. Vừa bước xuống phi trường, tôi nhanh nhẩu kêu taxi chở đến cửa hàng hoa và chọn mua một đóa hồng nhung thật đẹp để tặng mẹ.
Mẹ muốn 365 ngày, mẹ vẫn là người nữ giới quan yếu đối với con và món quà mà mẹ thích được tặng nhất là nghe con nói, chuyện trò cùng con mỗi ngày. Mẹ tôi đang ngồi ngắm huê hồng trên chiếc xe lăn.
Ảnh: Minh Lý Trễ Vu Lan hai ngày tôi mới về nhà kịp. Vâng! Đối với mẹ tôi, mỗi ngày đều là Vu Lan, không muộn cũng không sớm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét