Một bên là nhân vật hư cấu, một bên là người thật việc thật thì không thể tráo khái niệm được
Có nhẽ, chưa tập sách nào ngay từ lúc ra mắt đã ầm ĩ như Vác ba lô lên và đi (hai tập - NXB văn chương) của Huyền Chip.
Trong trường hợp Huyền Chip, lỗi này, đừng trút hết lên đầu tác giả. Tôi chạy vào xem, thấy nước vẫn chảy, bồn cầu đang xả nước và cuộn giấy vệ sinh tự động thả giấy xuống” (!?); hoặc tác giả kể bị xe máy tông gãy chân nhưng sau ba tuần đã có thể… leo núi (?!) v. Chưa một ai nói rằng ông ấy nói láo hay nói thật cả”.
Bởi thế, độc giả “ném đá” cũng dễ hiểu. Hãy nghĩ đến những “người lớn” đứng phía sau đã không phân tích, giảng giải rõ ràng cho cô biết loại thể biên chép du lịch Trước hết cần phải có tính chân thật.
Huyền Chip đã lẫn lộn giữa thể loại nhật ký hành trình, ghi chép với sáng tác văn học nhằm tạo tình tiết cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn, ly kỳ. Nếu Xách ba lô lên và đi là tác phẩm văn chương thì không sao, khổ nỗi đây thuộc loại “người thật việc thật” nên độc giả có quyền đòi hỏi tính trung thực, sự xác thực.
Thay vì có động tác hăng hái, định hướng giúp tác giả thì “người lớn” lại “bảo kê” cãi, lấp liếm các sự ngờ, thắc mắc cấp thiết của bạn đọc.
Đã là một sự can đảm. Trước hết, một cô bé 21 tuổi dám thực hành những chuyến đi xa, tự mình phải đối mặt với những bất trắc trên đường. HCM, trước nhiều câu hỏi gắt quá, tác giả đã nói ngang cành bứa: “Tôi không có bổn phận phải giải đáp cho anh” (!?).
Do đó, khi ra mắt sách tại Hà Nội và TP. Công chúng tò mò, hiếu kỳ và cũng muốn nghe câu giải đáp về vấn đề thuộc loại “siêu tưởng” như vỏn vẹn chỉ có 700 USD người ta có thể ngao du đến 25 nước? Xin vi sa từ nước này qua nước nọ có thể bằng cách “nằm vạ” để người ta “thương tình” mà làm thủ tục? Ngay cả ông Vũ Khoan, nhà ngoại giao từng chu du nhiều nước cũng không thể hiểu nổi.
Sự thật, dù đơn giản vẫn có vẻ đẹp, sức quyến rũ của riêng nó, không cần hư cấu thêm. Đừng quên, thời buổi này chỉ cần tra hỏi Google thì chừng độ thông tin ấy chính xác đến đâu sẽ được kiểm chứng ngay. Do đó, trước thắc mắc của độc giả, chẳng thể giải đáp theo kiểu: “Không ai đặt câu hỏi tại sao mà Robinson Crusoe sống ở trên đảo.
Tuy nhiên, cần có sự tĩnh tâm để ngó sự việc. LÊ VĂN NGHỆ. Việc đó, vô hình trung đã “châm dầu vào lửa” khiến sự việc càng tệ lậu hơn. Đó là chưa kể hàng loạt các tình tiết khác trong cuốn sách như khách sạn ma ở Brunei: “Đột nhiên, tôi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, ai đó mở vòi nước rồi lại đóng lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét